Tổng hợp truyện Truyện Sủng mới nhất. Cổng truyện - Website tổng hợp truyện full hay, đặc sắc cập nhật 24h tại Congtruyen.org Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày Thể loại yêu cầu tìm hiểu kỹ về bản quyền nội dung. Việc vi phạm bản quyền sẽ được xử lý theo quy
Cát Tư liên tục thở gấp, kế hoạch của lão quả thật là rất kín kẽ, chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính, khi không lại có một con sủng thú đáng sợ như thế nhảy ra phá hỏng toàn bộ đại kế của lão. Nhưng lão cũng chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn Tật Phong mang hai người Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư rời khỏi mà thôi.
Theo ngày tháng đề cuối những bài thơ trong tập Ngày Xưa thì Nguyễn Nhược Pháp làm xong phần lớn những bài thơ trong tập thơ này trong năm 1933, lúc ông 19 tuổi. Ông mất ngày 19 tháng 11 năm 1938, còn gần một tháng nữa thì đầy 24 tuổi vì bịnh lao hạch lúc ông đang là sinh
Theo thống kê từ Bộ Quốc phòng Nga, kể từ ngày 24-2 đến 16-10, quân Nga đã phá hủy 323 máy bay, 161 trực thăng, 2.247 máy bay không người lái, 380 hệ thống tên lửa, 5.830 xe tăng và các phương tiện bọc thép chiến đấu, 870 bệ phóng tên lửa, 3.480 pháo và súng cối, và 6.595 xe quân sự đặc biệt của Ukraine.
Trên khắp thế giới, có nhiều dấu hiệu cho thấy trong quá khứ xa xôi đã diễn ra các cuộc chiến tranh có sử dụng một nguồn nhiệt dữ dội. Liệu các cuộc chiến tranh này có phải là chiến tranh hạt nhân cách đây hàng nghìn năm? Như chúng ta đã biết, quả bom hạt nhân đầu
Hậu Trường Thể Thao - Trang 1345 Ngôi sao từng thất sủng tại Santiago Bernabeu quyết định chuyển hướng nghề nghiệp. Số 15/GP-TTĐT của Bộ Thông tin - Truyền thông ngày 29/01/2010 và GP số 56/GP-STTTT của Sở Thông tin và Truyền thông TP. Hồ Chí Minh cấp ngày 03/09/2021.
Manna Lương Thực Hàng Ngày Tuần 5 Mùa chay. Thứ Hai tuần 5 Mùa Chay. để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Ðức Giêsu cúi xuống lấy ngón tay viết trên đất. Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ: "Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném
60Pi. Trạm Vương ôm lấy A nghiên, giọng khàn khàn lên tiếng Vì sao nàng toàn thân lại run rẩy? A Nghiên run rẩy trả lời Bởi vì ta sợ... Trạm Vương nhìn nàng mỉm cười sủng ái Nàng sợ cái gì? A Nghiên chân đều run đáp...sợ ngươi Trạm Vương nhướn mày Sợ ta? sợ gì ta? A Nghiên nước mắt cũng muốn rơi ra đáp Sợ ngươi...giết ta.. Trạm Vương sờ sờ mặt A Nghiên Ngoan ngoãn, chỉ cần nàng yêu ta, ta sẽ không giết nàng. A Nghiên trở tay ôm chặt lấy cánh tay Trạm Vương Ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu chết ngươi! Chỉ cần ta sống ta sẽ yêu ngươi! Sống một ngày yêu một ngày! Trạm vương cúi đầu hôn nhẹ lên gò má của nàng nói Là yêu một ngày, sống một ngày. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày!
A Nghiên ngồi ở trên long ỷ cao cao cùng với Tiêu Đạc, kỳ thật sớm đã nhìn phản ứng của mọi người vào trong mắt. Mới bắt đầu bọn họ bất mãn, sau này một đám cùng khen ngợi, trên từng cái bàn gỗ hồng đặt những cái chén nhỏ đều hướng về phía bát canh trên mâm nhanh, một mâm đậu hủ túi tiền chỉ còn lại có một chút nước rất nhanh, nước canh cũng hết sạch."Hương vị thật sự rất ngon!" Đáng tiếc chưa ăn đủ, mỗi người mấy thìa là mắt mọi người chờ mong nhìn phía hoàng thượngvà hoàng hậu nương nương trên chủ tọa."Năm trước, đồ ăn thật sự là thế nào cũng không ăn hết a!" An Định hầu không khỏi nói thầm, hắn định nhắc nhở mọi người, năm trước phô trương thế nào, năm nay đậu hủ tuy rằng ăn ngon, nhưng sao keo kiệt như vậy đâu?. Cop qua cop lại, t𝘳ở lại t𝘳ang chính ++ T𝗥UM T𝗥U𝒴Ệ𝑁.V𝑁 ++Ai biết lời này không những không khiến cho mọi người bất mãn với hoàng hậu nương nương, ngược lại có người thuận thế cười hề hề nói "Đúng vậy, năm trước đầy bàn đồ ăn, ngược lại không biết nên ăn cái gì, vừa thấy đã ngấy. Hôm nay đậu hủ này, tươi mới nhẹ nhàng khoan khoái, mặn nhạt ngon miệng, tuy rằng ít, nhưng càng làm cho người ta vô cùng hiểu thêm ra a!"An Định hầu âm thầm trừng mắt nhìn người nọ, đành phải cúi đầu không người tràn đầy chờ mong đồ ăn tiếp theo, quả nhiên đồ ăn đưa ra mỗi món cũng đều ngon không tưởng tượng nổi. Cà tím om dùng cá thịt bên trong cà tím, sắc vàng sáng óng ánh, chỉ nhìn đã làm cho người ta thèm nhỏ dãi, thưởng thức là hương vị thuần tươi mới, tươi mới làm cho người ta hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt có túy sườn kia, mùi có chút nồng đậm, một chút hương rượu làm cho người ta say mê, màu sắc đậm đà, trong chua ngọt mang theo cay nhè nhẹ, ăn vào bên ngoài cứng, bên trong vô cùng tươi mới, khiến cho chúng võ tướng cắn vào miếng to, liên thanh trầm trồ khen tiếp sau lại có đường phèn tương liên, lại khiến mệnh phụ trong ngoài một đám cũng đều khen hết một món đều kèm theo một tờ giấy hoa tiên, viết rõ lai lịch món ăn, cùng với món ăn này bổ ích thế nào, làm cho người người cảm thấy, chính mình giống như không chỉ dùng bữa, mà còn bổ dưỡng thân đến lúc ăn xong bảy món ăn rồi, mọi người cũng đã no, lại thấy món cuối cùng là bạch quả thi này chính là đồ ăn trong gia yến của Khổng phủ ở Sơn Đông, nay được hoàng hậu nương nương mượn đến. Món ăn này mềm dẻo, tươi mát, mùi hương thoang thoảng, tô lạn cam phức, lại có công hiệu giải rượu, làm món kết thúc thật sự thỏa Nghiên liếc mắt một cái đảo qua, nhìn thấy tám món ăn đều được ăn sạch, nàng cúi đầu tính toán một phen, rốt cục vừa lòng gật đầu "một chút cũng không lãng phí."Tiêu Đạc nghe thấy nàng nhỏ giọng nói thầm, câu môi nở nụ cười, cũng thu liễm vẻ mặt, nhìn văn võ bá quan chung quanh, cất cao giọng nói "Đại Hạ Quốc ta trải qua chiến loạn giết chóc, dân chúng bị vây trong nước sôi lửa bỏng, lúc này đúng là trăm phế đãi hưng, quốc khố tuy có bạc, cũng cần tình toán. Hôm nay mồng một đầu năm, trẫm và chư vị tại đây cử hành yến hội hoàng gia, nhưng còn không biết bao nhiêu dân chúng thiên hạ cả nhà không còn lương thực, không có gì ăn."Chúng văn võ đại thần đều ngưng thần lắng nghe, liên tục gật Đạc vẻ mặt túc mục, lại tiếp tục nói "Năm nay là lần đầu tiên tổ chức niên yến sau khi trẫm đăng cơ. Hoàng hậu nương nương cũng lần đầu tiên lo liệu yến hội. Nàng vì tiết kiệm ngân lượng quốc khố, cố ý chỉ làm tám món ăn, đây là muốn nhắc nhở mọi người, dù thân ở địa vị cao, cũng không quên dân chúng thiên hạ đói khổ.""Hoàng hậu nương nương thật sự là hiền lương thục đức, khổ tâm vì thần dân Đại Hạ Quốc ta! thật sự là phúc của Đại Hạ Quốc ta!"Lời này vừa ra, tất cả đều bước ra khỏi hàng, chắp tay tướng bái, đồng thanh hô lớn "Hoàng thượng vạn tuế, hoàng thượng thánh minh! Hoàng hậu thiên tuế, hoàng hậu hiền đức!"Trong khoảnh khắc, trên đại điện rộng lớn sáng trưng, tất cả văn võ bá quan đều quỳ xuống, hô lớn hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế, tiếng chúc mừng quanh quẩn ở trên đại điện, kéo dài không tuồng cuối năm này, tuy rằng có chút ý tứ lấy lòng nịnh hót, nhưng càng nhiều hơn tin phục từ đáy lòng cùng với vừa thể không giống năm trước đồ ăn thức uống như biển, cuối cùng ăn không tiêu, nay có thể ăn được đồ ăn mĩ vị tươi mới như thế, còn có thể rơi xuống danh tiếng tốt tiết kiệm, cùng dân chia khổ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện!đã không khổ miệng, còn được thanh danh tốt, ai cũng cao hứng a!Cho nên nói hoàng hậu nương nương chính là hiền hậu, một thế hệ hiền hậu a!Sau chuyện này, nghe nói văn võ bá quan toàn thành Yến kinh, sau khi trở về đều bảo phu nhân mình "Về sau đồ ăn trong nhà, mỗi lần không thể vượt qua bốn món, nhưng bốn món này, cũng không thể làm đồ ăn tục khí như ngày xưa, hương vị phải thượng thừa, trước là đậu hủ túi tiền, sau đến túy sườn, cuối cùng đến rau trộn tam ti, phải làm tốt, không thể kém hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy."Sau này, nghe nói câu “hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy" được truyền rộng khắp, tất cả bình luận tửu lâu trong kinh nhà ai đồ ăn hương vị tốt, đều nói đến một câu "Cơ hồ có thể so với hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy ".Người làm ăn cũng có chút khôn khéo, vụng trộm tìm hiểu "hương vị tiệc tối trong cung ngày ấy", đến cùng là tám món ăn thế nào, sau đó lại treo lá cờ mời chào sinh ý, viết vài chữ to "Tám món ăn".Chuyện này truyền ra ngoài Yến kinh, tỉnh ngoài cũng bắt đầu học tục lệ Yến kinh, nhưng đến cùng tin tức không đủ linh thông, truyền đến truyền đi, dần dần thế nhưng cho rằng "Tám món ăn" là tên một đồ ăn, một người đặt tên đồ ăn là "Tám món ăn", hơn nữa thật sự suy diễn ra một món "Tám món ăn", đương nhiên đây là nói này A Nghiên, hết sức vừa lòng với mình một tay xử lý tiệc tối trong cung, thật sự vừa tỉnh lại đã có thanh danh tốt. Sổ con thượng tấu chuyện nạp phi tần cũng tạm thời yên tĩnh hơn. Dù sao hoàng hậu hiền lương như vậy, bọn họ cũng phải cho chút mặt đại hoan hỉ.************************một đoạn ngày này, Mạnh Hán kỳ thật vẫn luôn phái người giám thị một đống kiếm mình cất giấu, đồng thời nghiêm lệnh cho thị vệ hoàng gia trong cung không thể dùng yến hội hoàng gia, hắn vừa nhẹ nhàng thở ra, vừa càng sầu kia, từ đây về sau không còn động nữa, nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ nói hoàng thượng luôn luôn không được? Tuy rằng từ hoàng yến đó, hoàng hậu nương nương cùng với hoàng thượng vẫn như keo như sơn, nhưng tính sao, nam nhân nếu đã không được thì cảm tình dù sao cũng không thể lời này, cũng là Tư Tĩnh nói cho lúc đó Mạnh Hán đen mặt hỏi Tư Tĩnh "Nếu ta không được, chẳng lẽ nàng ghét bỏ ta sao?"Tư Tĩnh liếc mắt hỏi hắn "Ngươi sẽ không được sao?"Mạnh Hán mặt càng đen "Ta đương nhiên không có khả năng không được!"Tư Tĩnh gật đầu "Có thế chứ, ta không trả lời loại giả thiết này."thật ra có một số người hay hỏi cái gì như là nếu ta và nương ngươi ngã xuống nước, ngươi cứu ai trước. Căn bản chuyện không thật, hỏi cái gì mà hỏi a!Sau đóTư Tĩnh còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mạnh Hán "Nam tử hán đại trượng phu, không nên hỏi loại vấn đề vớ vẩn này, ngươi vẫn nên cẩn thận suy nghĩ một chút hoàng thượng không được thì làm thế nào!"Lại nói tiếp nàng rất đau lòng A Nghiên, hoàng thượng mỹ nhân cao cường như vậy, thế nhưng không được! Từ nay về sau ngày phải làm sao bây giờ đây!Mạnh Hán tuy rằng nghe xong trong lòng vẫn còn một khối tâm sự, bất quá ngẫm lại nàng nói cũng đúng. Vẫn nên quan tâm vấn đề thân thể hoàng thượng đi. Nhưng hắn cũng không phải đại phu, có thể có biện pháp nào đây? Huống hồ thoạt nhìn hoàng thượng cũng không hy vọng phô trương bốn thế hắn cân nhắc nửa ngày, rốt cục nghĩ ra biện pháp, tự mình đi thái y viện, tìm được Cố đại phu am hiểu điều trị bệnh này nhất."Cố đại phu, nghe nói ngươi đối với bệnh nam tử không được rất hiểu rõ?" Mạnh Hán đi thẳng vào vấn đề, hỏi như đại phu lúc này ho mấy tiếng, ho xong, nghiêm trang nhìn Mạnh Hán "Mạnh đại tướng quân, hạ quan quả thật có nghiên cứu. không biết người trong phủ cần hạ quan chẩn trị là ai?"sẽ không phải vị Mạnh đại tướng quân này đi, thật sự là nhìn không ra, người cao chân dài, thật sự cường tráng, thế nhưng không được?Bất quá Cố đại phu nghĩ lại một phen, dường như cũng không có gì không đúng, dù sao chuyện gì cũng có thể phát sinh, có một số người nhìn qua cường tráng, có lẽ chính là miệng cọp gan Hán vốn định há mồm phủ nhận, hắn sao có thể không được, không được rõ ràng là hoàng thượng. Bất quá vừa muốn nói ra, hắn liền ngây ngẩn cả được a, loại sự tình này sao hắn có thể nói ra đây?Cứng ngắc từ chối nửa ngày xong, Mạnh Hán rốt cục thống khổ ra một quyết nói cần một người chịu nhận ánh mắt khác thường của thế nhân, nếu nói cần một người gặp đại phu đưa ra câu hỏi, như vậy người này nên là hắn đảm đương đi!Vì thế hắn rốt cục cố lấy dũng khí, gật đầu nói "không sai, ta không được, khai dược cho ta đi!"
Đời này A Nghiên sống mười lăm năm, trong thời gian mười lăm năm, nàng liên tục ở quê, thôn Ngưu Xuyên Tử, trải qua cuộc sống nghèo khó nhưng yên ổn. Người khác đều nói A Nghiên ngốc, từ nhỏ đã ngốc, tổng cảm thấy nàng làm việc bừa bãi. Trên thực tế có đôi khi trong lòng mình, chính nàng cũng cảm thấy mình điên đảo, điên đảo kiếp trước kiếp này. Nàng có đôi khi thậm chí không nhớ rõ chính mình đã sống bao nhiêu đời. Bất quá nàng còn ghi nhớ số lần nàng chết đi, một hai ba bốn năm sáu bảy, nàng đã chết qua bảy lần, thì phải là bảy đời. Bảy đời trong trí nhớ, đủ loại nhân sinh, có công chúa huyết thống cao quý, cũng có nông phụ nghèo hèn xấu xí, cũng có tiểu nha đầu chịu người sai sử, thậm chí còn có đại tướng quân lập tức ra trận. Những người đó lúc sống, khi thì khắc sâu khi thì mờ nhạt, lúc A Nghiên vừa sinh ra, không ngừng bồi hồi va chạm trong đầu A Nghiên. Mười lăm năm ở nông thôn, trí nhớ dần dần mơ hồ, có lẽ canh Mạnh Bà nàng từng uống đã bắt đầu ăn mòn trí nhớ này. Nhưng mà có một loại trí nhớ dường như khắc vào linh hồn nàng, dù ngày tháng bình thường chán nản trôi qua, cũng vô pháp biến mất. Đó chính là về cái chết. Nàng đã từng chết bảy lần, mỗi một lần đều không được chết già. Đủ kiểu chết, mỗi một lần làm cho nàng nhớ tới đều đau cả người như rút gân, đau đến lục phủ ngũ tạng trộn vào nhau, sợ đến mức hồn phi phách tán không chỗ trốn. Mà mỗi một trí nhớ về cái chết đó, đều cùng với một khuôn mặt. Đó là một khuôn mặt tôn quý tuấn mỹ, giống như bạch ngọc điêu khắc, mày xéo dài phong lưu hàm súc, mắt phượng dài nhỏ giống như khép mà không phải khép, môi khẽ mím giống như một sợi tơ hồng đậm nhạt. Hắn luôn thân phận cao quý, đứng ở trên vạn người, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ, giây lát đoạt tính mạng nàng. A Nghiên sắc mặt tái nhợt tê liệt ngã xuống chỗ đó, cả người run rẩy, hai môi run liên tục không khép vào được. Chính là hắn, mỗi một lần đều là hắn. Nàng đã chết nhiều lần như vậy, mỗi một lần chết, đều luôn cùng hắn có chút liên quan. Nàng hai môi run sợ lại run sợ căn bản không khép vào được, thế nào cũng không hiểu rõ, bất quá là một cái trạch viện ở nông thôn thôi, hắn làm sao có thể ở nơi này? Hắn không phải mỗi một lần đều là sinh ở hoàng gia huyết thống tôn quý sao? Ngay lúc A Nghiên nằm sấp ở đó mê mang hoảng sợ, mày đẹp của Cửu gia cuối cùng cũng có điểm khác thường. Hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn dịu dàng “Thế nào, ta còn chưa có bảo người động thủ, ngươi lại tự mình ngã chết?” Hắn không nói chuyện thì thôi, hắn vừa nói xong, A Nghiên run càng lợi hại hơn. Chết, chết, chết... Còn có giọng nói kia, cái loại nói nhỏ chứa đầy nguy hiểm, kinh sợ quen thuộc cỡ nào, đó chính là phù chú đoạt mệnh nàng bảy đời... Nàng định giãy dụa đứng lên, nhưng lại nghe thấy chính môi mình run run phát ra âm thanh đáng thương “Đừng giết ta đừng giết ta, ta sợ hãi! Cầu ngươi đừng giết ta!” Chỉ cần để nàng sống sót, bảo nàng làm gì cũng được! Nàng không cần chết, không cần chết! Nàng thầm muốn sống! Sống tốt, sống đến bảy mươi tuổi tám mươi tuổi! Nàng phải lập gia đình sinh con, nàng muốn vui chơi! ngón tay Cửu gia vươn ra thon dài hoàn mỹ, nhẹ nhàng sờ sờ cằm đẹp, nghiền ngẫm nhìn tiểu nha đầu. ”Vốn dĩ ta muốn giết ngươi.” Cũng không biết là nha đầu dơ bẩn nơi nào, thế nhưng có người đem điểm tâm nàng làm cho mình ăn? Đây là sự tình Cửu gia không thể dễ dàng tha thứ nhất! Tất cả đầu bếp làm đồ ăn cho hắn, người nào không phải tắm ở trong nước sơn tuyền mười ngày nửa tháng, triệt để sạch sẽ mới được vào phòng bếp! Nhưng mà điểm tâm kia quả thật tương đối hợp khẩu vị hắn... Mày Cửu gia nhếch lên, nhìn cô nương phải chết còn hèn mọn muốn sống. Mà cô nương này đâu, đang nghe đến câu nói “Vốn dĩ ta muốn giết ngươi”, nhất thời trong đầu phát ra trí tuệ mười lăm năm chưa từng có, vượt qua chỉ số thông minh trời cho, lĩnh ngộ được ý tứ trong lời này. Nàng ngưỡng mặt lên, khóc cầu xin nói “Cửu gia tha mạng, ta trên có mẹ già tám mươi, dưới có em nhỏ mấy tuổi, cũng có phụ thân, người bị ốm đau khổ sở. Cầu Cửu gia tha ta một mạng, ta nhất định kết cỏ ngậm vành, làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân đại đức Cửu gia!” Nói xong câu này, nàng chợt nhớ tới, đoạn thoại này nàng ở mỗi một đời trong trí nhớ đều nói qua a. Lúc đó nàng vừa nói xong, trực tiếp bị nam nhân trước mắt kia cho một đao chém chết. Nghĩ đến đây, nàng càng thêm sợ, sợ đến ánh mắt cũng đỏ “Ta không muốn chết...” Cửu gia bên môi khó được tràn ra một chút hứng thú, cười nói “Khó được ngươi nha đầu nông thôn này còn có thể nói lời này, đến, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi muốn kết cỏ ngậm vành thế nào, muốn làm trâu làm ngựa thế nào?” Hắn đánh giá nàng, thân mình kia suy nhược mảnh khảnh “làm trâu làm ngựa cho ta? Ta sợ đè hỏng ngươi đâu.” A Nghiên nghe nói như thế, khát vọng cầu sinh khiến nàng cả người tản mát ra sức lực trước nay chưa từng có, nàng phủ phục giống một con cá vọt lên đến bàn chân Cửu gia, quỳ xuống khẩn cầu nói “Cửu gia, ta có khí lực, ta có thể làm ngựa, cũng có thể làm trâu, không tin ngươi thử xem!” Cửu gia nhìn xuống dưới giường thấp, tiểu cô nương mặt mũi tràn đầy nước mắt, xem trong đôi mắt to trong suốt kia không chút nào che dấu sợ hãi cùng cầu khẩn, không biết tại sao, cảm giác thấy thú vị, môi hắn càng phát ra nụ cười câu dẫn, mắt phượng híp lại ”Tiểu nha đầu, ngươi làm ngựa, cưỡi cũng không có ý tứ gì a.” Giọng nói thấp lạnh, ý tứ chế nhạo hàm xúc mười phần. Nhưng lời này nghe vào tai A Nghiên, lại nhưng lại giống như bùa đòi mạng, chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng nàng. Làm trâu không được? Làm ngựa không được? Kia nàng nàng nàng nàng, nàng nên làm cái gì? trên má non mịn, rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, cứ như vậy nằm sấp dưới chân hắn, tuyệt vọng sững sờ nhìn hắn, mắt to hắc bạch phân minh như bị mưa dội qua, trong suốt vô tội lại đáng thương hề hề. Cửu gia thấy vậy, tâm tình cực tốt “Hàn Đại Bạch từ nơi nào tìm được ngươi?” Hàn Đại Bạch? A Nghiên sợ tới mức đầu đã hỗn độn thành tương hồ, giờ này khắc này rốt cục lóe lên ánh sáng, nàng nhất thời tìm được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, vội vàng nói“Cửu gia, ta biết nấu ăn a, ta sẽ làm bảo loa tích tô bánh cuộn có nhân, Cao Ly lí cao bánh hạt dẻ, tô bì mật đường bánh phủ mật mía, bánh nướng, thủy tinh tạo nhi bánh có lớp vỏ trong suốt bên ngoài, tía tô cao bánh tía tô, lệ chi cao bánh quả vải, tuyết hoa tô bánh bông tuyết, còn có thể làm cá muối hoàng tước, cua nhưỡng rượu chanh, ốc hương sào kiểu miền nam, lươn chiên hai mặt, cá mù tạt, gỏi tôm thủy tinh...” Tô 酥 là các loại bánh xốp xốp mềm mềm… Cao 膏 là các loại bánh sệt sệt đặc đặc A Nghiên miệng nhỏ phách phách phách không ngừng, lệ chảy ào ào đọc lên một đống tên đồ ăn, điểm tâm. Cửu gia nhíu mày cười “Phải không? Ta làm sao không tin đâu?” A Nghiên mắt mở to trong suốt sáng rực, chỉ trời thề thốt vô cùng chân thành “Cửu gia, bây giờ ta có thể làm cho ngươi a, cam đoan làm được thiên hạ độc nhất vô nhị!” Cửu gia cười ha ha, tiếng cười réo rắt “Tốt, ngươi đã nói như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, vậy làm đi.” Nói tới đây, ngữ điệu hắn lại biến đổi, híp con ngươi, thanh âm lại trở nên âm lãnh thản nhiên nói “Bất quá, nếu ngươi làm cái gì không hợp tâm ý gia, gia sẽ trực tiếp băm ngươi thành thịt vụn, ném cho chim ưng ăn.” tiếng hắn vừa dứt, hắc ưng trên giá gỗ tử đàn bên cạnh thế nhưng đột nhiên mở hai mắt, tầm mắt sắc bén cứ như vậy thẳng tắp bắn tới. Này quả thực là một cọng rơm cuối cùng đè chết A Nghiên, cả người nàng giật mình một cái, ai ai cầu xin “Đừng, đừng ăn ta... Ta không được mấy lượng thịt... Ta nhất định sẽ làm ra đồ ăn khiến Cửu gia vừa lòng!” Cửu gia vừa lòng gật đầu, nâng bàn tay ngọc trắng thon dài, nhẹ nhàng vỗ một cái. Tiếng vang thanh thúy. Theo tiếng vang kia, từ ngoài phòng khách, Mạnh Hán hông đeo trường kiếm khí thế hùng hổ đi đến. Hắn tiến vào, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói “Cửu gia.” Cửu gia đến mí mắt cũng không nhấc lên một chút, thanh âm trầm thấp thản nhiên phân phó nói “Đi, mang Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đến.” Mạnh Hán lên tiếng đáp rồi đi ra ngoài. A Nghiên kinh hồn, cắn môi nhỏ, mày lá liễu nhỏ hơi hơi nhíu, mắt to trong trẻo ướt át ở chỗ đó thật cẩn thận trộm nhìn Cửu gia. Đây rõ ràng là một ác nhân từ đầu tới đuôi, tà ác vô cùng, bản thân mình mỗi lần đều đều chết bởi hắn, mà hắn mỗi lần đều đi lên đế vị, mặt nhìn nam bắc, quan sát thiên hạ, thao túng tính mạng chúng sinh. Cũng bởi vì người này qua bảy đời đều là mệnh đế vương, A Nghiên trải qua mười lăm năm coi như thoải mái, nàng luôn cho rằng trốn ở nông thôn chỗ này, cuộc đời mình vĩnh viễn không phải gặp vị sát tinh đòi mạng, mệnh cách đế vương này. Đời hắn đến cùng là thế nào, thế nhưng chạy đến vùng tây nam hẻo lánh này, còn ẩn trong một tòa trạch viện như vậy? A Nghiên tinh tế thưởng thức hai chữ “Cửu gia” này, toàn bộ cảm thấy không thích hợp. Nhất thời lại nghĩ tới hai thị vệ kia, hai thị vệ vừa thấy đã biết không phải hạng người hời hợt, nhân vật như vậy, thế nhưng chịu làm thị vệ cho hắn? một đôi con ngươi A Nghiên đen như đá sợ hãi chuyển a chuyển, lại cẩn thận liếc mắt xem xét hắn một lần, hắn, thực là một Cửu gia bình thường sao? Cửu gia vốn đang hơi hơi khép mắt dưỡng thần, tóc dài của hắn đen như mực thoải mái tùy ý buông xuống, có một vài sợi thậm chí lướt trên khuôn mặt hắn tuấn mỹ dị thường, che nửa mặt hắn. Ai biết hắn như vậy đột nhiên lúc đó lại mở mắt ra. tầm mắt tinh chuẩn, ánh mắt lợi hại, thẳng tắp bắn về phía A Nghiên, vừa vặn bắt đúng lúc A Nghiên đang vụng trộm đánh giá hắn. A Nghiên sợ tới mức lại giật mình một cái, môi nhỏ mềm mại theo bản năng run run, cuống quít cúi đầu, sợ hãi cẩn thận nằm phục tại chỗ, ngón tay để trên sàn nhà bằng đá bạch ngọc lạnh như băng. ”Ha ha...” Cửu gia cười khẽ một chút, cúi đầu nhìn tiểu cô nương phủ phục ở trước giường mình “Mấy tuổi?” Hắn thanh âm trầm thấp ái muội, dư âm hơi hơi giơ lên, có ý tứ hàm xúc khác. A Nghiên con mắt vòng vo xoay chuyển, cứng ngắc không tình nguyện đáp “Qua hai tháng linh ba ngày nữa là mười lăm tuổi.” Cửu gia nghe thế, khóe môi giật giật, đạm thanh phân phó nói “Đứng lên, đi vài bước, để gia nhìn xem.” A Nghiên cũng không biết hắn muốn nhìn cái gì, bất quá nghĩ nghĩ, chính mình không thể đắc tội hắn, vì thế nàng cố lấy dũng khí, khởi động hai chân hư nhuyễn vô lực, giãy dụa đứng lên, lại cứng ngắc vụng về ở trong phòng khách qua lại đi hai bước. Tà mâu cửu gia đánh giá nàng, thấy nàng vóc người không cao, bất quá đến bả vai mình thôi, xương cốt cũng tinh tế yếu ớt, không khỏi nhíu mi, thấp giọng trào phúng “thân thể ngươi nhỏ thế, còn muốn làm ngựa cho ta.” A Nghiên cúi đầu, dùng đầu ngón tay trắng noãn vặn vặn áo, nhỏ giọng cười làm lành “Ta không phải là đã đổi sang làm đầu bếp nữ rồi sao!” Cửu gia thấy nàng cúi đầu cắn môi đáng thương, nở nụ cười lành lạnh, ra lệnh “Nâng hai tay lên, giơ cao hết cỡ.” A Nghiên cũng không biết hắn muốn làm cái gì, bất quá nàng phi thường thành thật nghe lời làm theo. Nàng làm như vậy rồi, nhất thời mặt đỏ lên. Nàng minh bạch hiểu hắn muốn làm gì. Nàng vừa nhấc nhấc tay lên như vậy, áo vải thô đơn bạc cứ như vậy bị kéo lên, vì thế thân hình nguyên bản bị quần áo dài rộng che lấp cứ như vậy lộ ra. Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, sắp mười lăm tuổi đâu, đã đến lúc có thể lập gia đình. Nàng cắn môi, hoảng sợ nhìn Cửu gia. Hắn, hắn muốn làm gì? Tiền dâm hậu sát? Cửu gia có nhiều hưng trí đánh giá nàng, dáng người tinh tế linh lung, đánh giá quá nửa ngày, cuối cùng lắc lắc đầu, thở dài ”Ngươi sợ cái gì, sợ gia ăn ngươi? xương cốt này của người, cho gia làm đệm thịt, gia cũng ngại.” Nhìn A Nghiên kia vòng eo không đầy nắm tay, hắn ghét bỏ nhíu mi “Chậc chậc chậc, gia vươn một đầu ngón tay có thể bẻ gãy ngươi, còn có ngươi trên mặt kia nước mắt nước mũi bẩn thỉu, quả thực làm cho người ta mất khẩu vị.” Hắn nói khó nghe như vậy, A Nghiên lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng đã chết bảy lần, nhưng chưa từng bị tiền dâm hậu sát, thiếu chút nữa cho rằng lần chết mới sẽ là kiểu này. Cửu gia lúc này cũng lười nhìn nàng, nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần. Ít lâu sau, Mạnh Hán trở lại, mang theo Hàn Đại Bạch cùng Hà Tiểu Khởi. Hàn Đại Bạch mặt trắng như tờ giấy, thân thể béo trắng run run giống như mặt túi vải căng gió. Hà Tiểu Khởi quật cường cắn răng không nói gì.
Sống trên đời đã chín kiếp người, hắn lúc nào cũng ra tay tàn độc với nàng, khiến nàng lúc nào cũng sợ hắn sẽ lặp lại hành động kinh hoàng đó một lần này thoát khỏi cửa ải gian nguy, nàng muốn lấy mạng của hắn để đền bù những nỗi khổ mà nàng phải gánh chịu trước kia. Nhưng nhìn vào sự cưng chiều vô hạn của hắn, sự dịu dàng của hắn chỉ dành riêng cho một mình nàng, sự kiên cường lại vỡ òa tứ tung thành trăm ngàn mảnh. Yêu rồi! Nàng đã trót yêu hắn mất rồi? Nàng biết phải làm sao đây?Nàng sợ hắn. Sợ hắn sẽ tiếp tục giết chết nàng. Sợ hắn tàn nhẫn mà lại bỏ rơi nàng như những kiếp trước. Đối mặt với tình yêu và lòng thù hận, nàng không biết mình phải lựa chọn con đường nào. Nàng muốn rời xa hắn, chạy trốn khỏi hắn, nhưng hắn lại luôn bảo hộ nàng trong vòng tay đã từng hãm hại nàng vô số lần kia. Nàng không muốn đối mặt với dòng chảy của thời gian!
Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, thật lâu sau, hắn cũng nở nụ khàn khàn nói “Không sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng hiện tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở trên một ngọn núi.”A Nghiên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thế nhưng thừa nhận như ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục nói “Ta lúc trước bị lửa thiêu là vì cứu một tiểu cô nương. Đáng tiếc ta không thể cứu được, chính mình còn bị bỏng.”A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực muốn từ trên mặt hắn bị che kín tìm ra một chút dấu vết để lại, từ trong cuộc đời bảy lần mất đi, tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia thật sự là xa lạ mờ làm thế nào cũng nghĩ không ra người này là nàng cũng hiểu được ý tứ của hắn, chẳng lẽ hắn bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy hắn trở thành bộ dáng như vậy?Lúc đầu nàng khiếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi hắn, nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt nói “Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta sẽ không nói. Nói ra cũng vô dụng.”A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm Phi tiếp tục nói “A Nghiên.”Hắn trực tiếp gọi tên của nàng —— rõ ràng trước kia hắn cũng xưng hô mình là Cố cô nương hoặc là Cố phu gọi như vậy, trong lòng A Nghiên ẩn ẩn rung động, nàng nhất thời minh bạch, dù mình nhớ được hay không, người này vẫn đã quen biết mình từ lâu. Trước kia nhất định là biết Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ hắn nói Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười “A Nghiên, ta nghĩ ngươi hiện giờ cũng đã biết một ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có thể lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta không có ác ý với ngươi”.A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu “Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc gặp nhau, ngươi kỳ thật luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta.”Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa “A Nghiên, rời khỏi nơi này đi, rời khỏi Tiêu Đạc đi.””Ngươi cũng muốn ta rời khỏi hắn?”A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối.”Đúng, ngươi phải rời khỏi hắn.” Ninh Phi ngừng lại “Ở lại bên hắn, cuối cùng ngươi nhất định sẽ bị thương tổn.””Hắn, hắn về sau sẽ thế nào?”A Nghiên kỳ thật đã mê mang, Tiêu Đạc không phải người bình thường, kiếp trước hắn là một thanh này tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng không thể tưởng tượng sao?Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng nói như vậy, nay Ninh Phi cũng nói như Phi rũ mắt xuống, thản nhiên nói “Ngươi sẽ chết.”Sẽ chết?tâm A Nghiên bỗng chốc căng là chết sao? Vẫn là chết sao?Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây sẽ có chút bất đồng, nàng đã ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết đi, vẫn có thể hóa nguy thành an, hơn nữa Tiêu Đạc không phải rát yêu mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc. Như vậy, không phải hẳn là Tiêu Đạc sẽ bảo hộ mình, sau đó mình an ổn vượt qua cả đời sao?Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy trên mặt A Nghiên có do dự và không đành lòng, không khỏi thở dài “Ta biết, ngươi thích Tiêu Đạc, nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng thích hắn, cuối cùng kết cục là gì?”A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu rõ hắn nói lần nàng làm đại phu kia. Nàng là đại phu, độc chết hắn, cuối cùng cũng hại chết vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh không gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành một tảng luyến tiếc bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều một hình như đã yêu nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì hắn mà hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run “Vì sao?”Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nói giọng khàn khàn “Ngươi có thể nói với ta vì sao hay không? Ta biết trước đây vài lần đều có người tận lực làm ra.”Nàng cố ý không nói ra ai làm.”Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết đi, có phải ta sẽ không phải chết hay không?”Ninh Phi thở dài “A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, không phải bởi vì Sài Hỏa âm thầm hại ngươi. Tuy rằng hắn quả thật cũng hại ngươi, nhưng cũng bởi vì hắn thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi không đáng chết, hắn dù tận lực hại ngươi, ngươi cũng không dễ dàng chết đi như vậy.”A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu “Như vậy cầu ngươi nói cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết đi chính là thiên ý? Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ rõ mỗi một lần phải chết, khiến ta chết đi một lần lại một lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốn tra tấn ta như vậy!” PS tui cũng muốn biết nèNàng khàn khàn hỏi hắn, nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý, nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là không có cách nào thờ sẽ lại không có chuyện gì mà đi tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám!Ninh Phi không trả lời A Nghiên, hắn cúi đầu, bất đắc dĩ nói “A Nghiên, ta đã tận lực, nhưng ta không có cách nào giúp ngươi thêm. Nay ta có thể nói vẫn là câu nói kia, rời khỏi Tiêu Đạc đi.”Hắn nói xong câu đó, xoay người một cái, người đã biến Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục một lần nữa đi tới phòng Đạc sắp đi, hắn phải đi đánh giặc, nàng đáp ứng làm một bàn đồ ăn cho Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, không bao lâu đã làm ra một bàn đồ ăn.”Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ đi.” Nàng ra lệnh.***************************Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, hắn cho rằng A Nghiên chỉ làm một hai món thôi, không nghĩ tới mới một canh giờ, thế nhưng biến ra một bàn như ngân châm sao sí vây cá thái chỉ sào, đỉnh hồ thượng tố món này rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau, ức bò sốt, tô khương bì đản bánh trứng với gừng, trai trát đề móng ngựa cuộn, tôm nõn bích loa, hỏa chủng thần tiên áp vịt thần tiên nướng, mật nước hỏa phương thịt hầm mật ong, trùng thảo phủ lý áp vịt nấu với đông trùng hạ thảo, nùng hương thanh kê thang một loại canh gà, ngưu nãi ma cô thang canh nấm tươi với sữa….Đang nghi hoặc, A Nghiên lại nâng một chén rượu “Điện hạ, ngày mai ngươi đi xa, tuy ngươi thường ngày không uống rượu, nhưng phải uống một ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ.”Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt ẩn tình, xao động giống như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, thật sự là khác hẳn bộ dáng ngày xưa điêu ngoa bốc đồng, ẩn ẩn có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu hiền lành, hắn nhất thời không khỏi cảm động, gật gật đầu.“A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện, sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươi danh phận thiếp thất, thật sự là không đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị một bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng ta uống li rượu giao bôi, coi như —— “Hắn không phải người biết nói chuyện, nói tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng Nghiên cũng hiểu ý tứ của họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là nhân duyên như sương sớm. Hắn nói nàng là tiểu thiếp của hắn, nhưng kỳ thật tiểu thiếp còn có một đỉnh kiệu nhỏ, còn nàng cái gì cũng không cả nàng không cần, hắn cũng không cần, nhưng tình đang nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm và hắn kỳ thật trong lòng cũng không có cảm giác an toàn, hắn cũng sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của hắn, còn mình, vẫn sợ cái gọi là thiên thế A Nghiên không nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, một ly cho hắn, một ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn “Tốt, chúng ta hôm nay uống rượu giao bôi.”Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên “A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta đi sao?”A Nghiên mềm mại ôm hắn, ôn thanh nói “Có chút sợ.”Nàng lẩm bẩm “Ta sợ ngươi rời đi rồi, để lại một mình ta, ở luân hồi nhận hết đau khổ, cầu mà không được, cũng sợ ngươi rời đi rồi, tìm được người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc...”Nàng nói cũng là lời thật nhưng hắn lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm nàng, hắn cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.”Nha đầu ngốc, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Hắn không tin chuyện kì quái này tức hắn nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và khánh thạch, thực sự đan vào nhau, uống rượu trong chén của đang nâng tay, lúc hắn ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu hắn cũng hiện ra một hình nam tử khí vũ hiên ngang, một nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làm khách, lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu hắn, hắn muốn nhớ hình ảnh đó cũng đã một mảnh mơ ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp xưa nay không thể uống rượu, dù trên thuyền hoa kỳ thật cũng chỉ lấy trà thay chén rượu vào, hắn đã say.
sủng hậu tìm chết hàng ngày